f Viết #3: Và Mùa Hoa Bưởi - A Guy Who Cooks

Viết #3: Và Mùa Hoa Bưởi

tháng 2 22, 2017

Hoa Bưởi
Bà ngoại tôi trở về nhà, trong làn có một bọc giấy ươm mùi thơm ngọt ngào, thanh khiết...
Những buổi sớm đầu xuân vốn không có nhiều sắc màu để những tia sáng đầu ngày tìm gặp, tất cả đều nhuộm trong một sắc xám u buồn. Dừng ngay ngã tư khi đèn chuyển đỏ, đốm đỏ trên cột đèn như màu sắc rực rỡ hiếm hoi nổi lên trong ngày nhưng cũng chẳng đủ để lấn át mất làn hương nhè nhẹ, mát thơm theo cơn gió Bắc vẫn đẫm hơi ẩm buổi sớm, cắt chéo qua ngã tư đường. Là hương thơm ngọt ngào của những nụ hoa trắng trắng xanh xanh, sau chiếc xe đạp cà tàng ở phía bên kia con đường. Trời chuyển tiết xuân, ngoài đường cây cối đâm chồi nảy lộc, sưa đã nở trắng vài góc phố, chỉ có bản thân vẫn thấy như mê ngủ, giấc ngủ mà chỉ bừng tỉnh khi thấy hương hoa bưởi.

Thứ hoa trăng trắng, nom đầy đặn như những hạt ngọc trai giăng hương thơm dịu dàng qua khung cửa sổ, khiến cho ly trà nhạt cũng trở nên có hương, có sắc đến lạ kỳ. Mỗi năm Tết tàn, người nhà quê lại cắt những chùm hoa đó, đem lên thành phố để chiều chuộng cái thú vui của đám thị dân chẳng hề thiếu của nhưng luôn đau đáu cơn đói với những món xoàng xĩnh từ chốn quê mùa - những thứ phong vị xưa cũ đã bị cuộc sống hiện đại giết dần giết mòn. Vẫn thường vẩn vơ niềm nhớ những buổi sáng tinh tươm, bà ngoại tôi trở về nhà, trong làn có một bọc giấy ươm mùi thơm ngọt ngào, thanh khiết. Là hoa bưởi, n
hững cành hoa bưởi nở sớm vẫn được đem về như một món quà bình dị mà quý giá. Khi là do ai đó từ quê đem biếu, khi lại được mua đầy tình cờ trong một buổi chợ sớm, được gói lại một cách đầy khiêm tốn trong lớp lá dong, bọc giữa lớp giấy báo cũ bàng bạc. Bỏ khỏi bọc giấy đó, được rửa sạch trong nước và khi những hạt nước vương lại trên từng cánh hoa, từng phiến lá, chúng phô diễn vẻ đẹp trong veo dưới ánh sáng trắng bệch vô hồn của một ngày lạnh lẽo xấu xí.

Hoa bưởi về trên phố
 chẳng hề báo trước. Mùa xuân cũng vậy, cứ đến thật thầm lặng, chỉ như 1 cái đẩy cửa khe khẽ, 1 cái nhón chân thật nhẹ qua bậu cửa, để lại đằng sau cái hương nhè nhẹ mà đủ để ta bừng tỉnh...

You Might Also Like

1 comments

  1. Ôi cái câu kết: Hoa bưởi về trên phố chẳng hề báo trước. Mùa xuân cũng vậy, cứ đến thật thầm lặng, chỉ như 1 cái đẩy cửa khe khẽ, 1 cái nhón chân thật nhẹ qua bậu cửa, để lại đằng sau cái hương nhè nhẹ mà đủ để ta bừng tỉnh... Thật là tuyệt trong từng con chữ. Từng chữ, từng chữ một cho người đọc cảm giác nao lòng.

    Trả lờiXóa

Bài viết nổi bật

Youtube

Facebook