f Gambas al Ajillo - Say đêm - A Guy Who Cooks

Gambas al Ajillo - Say đêm

tháng 7 29, 2016

Nhìn vào cái kiểu đi sớm về hôm, người ta vẫn thường lầm tưởng tôi là một kẻ nghiện việc. Tôi không dám nhận mình là một kẻ nghiện công việc, kẻ nghiện công việc lấy thành công trong sự nghiệp làm mục đích và công việc làm thú tiêu khiển, không có việc gì để làm sẽ cảm thấy tay chân ngứa ngáy, lòng bất an. Còn tôi, danh vọng hay những giờ làm việc hăng say không phải mục đích mà chỉ là công cụ để phục vụ thói hưởng thụ quá đà của bản thân bởi hóa đơn thì chẳng thể tự trả mà những thước vải nuột nà, đồ bếp sáng choang, đồ trang trí phù phiếm, những vùng đất xa, những tinh hoa của đất của nước thấm đẫm trong những chai thủy tinh tối màu, trong tủ, trên giá ở một cửa hàng đậm chất ngoại lai lại luôn vẫy gọi kẻ đam mê trải nghiệm những phong vị khắp trần đời. Rõ ràng không ai cho không mình tất cả những điều đó, tự biết phận rằng mình cũng chẳng phải loại có gan để làm những phi vụ liều lĩnh nên đành phải làm việc hăng say để đổi lại những tiện nghi mình muốn, trở thành một kẻ giỏi hưởng thụ trong cái lốt của một tay nghiện công việc.

Gambas al Ajillo by A Guy Who Cooks (2)
Click để xem ảnh lớn.
Đợt này hay về muộn, có hôm trên đoạn đường về chỉ có mình mình và bóng đêm, trên đầu chấp chới trăng treo, dưới đất loang lổ bóng cây lá, chẳng phải bóng hình rõ rệt sắc nét mà cứ lờ mờ, nhạt nhòa bởi ánh trăng trong một ngày mây mù lởn vởn cũng chẳng mạnh mẽ gì cho cam. Đêm mà đi một mình thì hay nghĩ vẩn vơ, nghĩ về người rồi nghĩ ngược về mình. Nhập vai rồi mới thấy nhân vật "chủ nhà hàng" vẫn thường bị phim ảnh vùi dập kể ra cũng không tệ. Ít nhất thì hắn cũng là kẻ về muộn nhất trong tất thảy những người làm việc trong nhà hàng, là kẻ chịu trách nhiệm cho mọi thứ lằng nhằng vô hình mà nhân viên bình thường không thể biết tới, đôi khi có quát mắng cũng chỉ để công việc chung được trôi chảy và mọi thứ vào đúng guồng quay. Là trách nhiệm, quyền lực lớn thế nào thì trách nhiệm cũng phải vậy, một ông sếp vô trách nhiệm thì chẳng ai thèm đếm xỉa tới lời nói của gã, một ông sếp không hành động thì chẳng thể có những người theo bước mình. Chủ nhà hàng đúng nghĩa không phải một kẻ tối ngày rảnh rang, ăn uống hưởng thụ, kệ cho người làm tự xoay sở trong mớ khó khăn bộn bề vì chẳng ai nghiêm túc mà bỏ rơi nguồn sống của mình như vậy. Trách nhiệm cứ thế kéo người ta từ đêm thâu tới ngày dài, hết hôm này qua hôm khác, nếu đủ kiên nhẫn để vượt qua giai đoạn lảo đảo thì tự dưng công việc sẽ hòa vào cuộc sống, ta học được cách cân bằng công việc với mọi yếu tố khác. Hôm nay ngồi viết được entry này đã là một bước tiến khá lớn trong việc cân bằng lại cuộc sống giữa mớ bòng bong mà "sự nghiệp" đang để lại cho mình.

Gambas al Ajillo by A Guy Who Cooks (1)
Click để xem ảnh lớn.
Về muộn với cái dạ dày trống rỗng, tôi nghĩ tới lối sống của người Tây Ban Nha, đám đông vui vẻ trong các quán Tapas, hưởng thụ rượu vang và những món tapas vào cái giờ mà chúng ta đã chuẩn bị đi ngủ (9-11 giờ tối). Nếu không biết nền văn hóa này, có lẽ người ta sẽ nghĩ bất kỳ ai ở đây cũng bận rộn đén độ phải đêm khuya mới tìm đến cái ăn. Thế nhưng trên thực tế lối sống thường nhật của họ là vậy, người Tây Ban Nha nghỉ ăn trưa rất lâu và chỉ quay lại công việc lúc 4 giờ chiều, tiếp tục cho tới tối. Đó là lý do bữa tối của họ thường bắt đầu vào lúc 9 giờ, một bữa ăn cùng bạn bè với nhiều món ăn khẩu phần nhỏ dùng kèm với rượu vang, nghe đúng chất gẩy gót quý tộc của một dân tộc ưa hưởng thụ. Khuya khoắt thật chỉ muốn rủ một vài người bạn thân, hay một người hợp chuyện đi thưởng tapas, vừa ăn vừa chuyện trôi cả màn đêm.

Gambas al Ajillo by A Guy Who Cooks (3)
Click để xem ảnh lớn.
Tôi đã thử Tapas ở Tây Ban Nha một lần, giữa lòng Barcelona. Nếu hỏi tôi ấn tượng nhất với điều gì ở thủ phủ của xứ Catalonia thì câu trả lời là bến cảng rợp những cánh buồm trắng và tôm, những con tôm đỏ au, rực rỡ cả một góc chợ. Rồi chính những con tôm đó trong quán Tapas, thơm nồng hương tỏi, cay cay nơi chót lưỡi và ngọt ngào những mảnh parsley nơi hậu vị. Chầu Tapas đêm cứ thế êm ru trong hơi men nồng và tiếng nhạc Flamenco đang vang vọng xuyên con phố nhỏ chạy giữa những khối nhà tập thể cũ kỹ, cửa chớp nâu đã bong tróc, lan can sắt đen đã hóa màu nâu đỏ và mái ngói đỏ tươi như chính những chiếc đuôi tôm hướng lên từ chiếc bát nhỏ.

Nguyên liệu:

Gambas al Ajillo by A Guy Who Cooks (4)
Click để xem ảnh lớn.

  • 4 Tbsp dầu ô-liu.
  • 1 củ tỏi, thái lát.
  • 20 con tôm lớn, rạch lưng và bỏ chỉ.
  • 2 quả ớt khô, bóp vụn.
  • 50ml rượu vang trắng
  • Parsley, băm nhỏ.
  • 1 quả chanh, cắt làm 4 miếng.
  • 1 chiếc bánh mỳ baguette, sấy khô.
Cùng vào bếp nhé:
  • Đun nóng dầu, thêm tỏi vào xào đến khi chín vàng. Chú ý không để tỏi cháy.
  • Thêm nhanh tôm vào chảo cùng với ớt, đảo đều tới khi chín đỏ thì thêm rượu vào và đun thêm khoảng 1'. 
  • Bày tôm ra bát nhỏ sâu lòng, rắc parsley lên trên. Bày kèm bánh mì nướng và chanh.

Gambas al Ajillo by A Guy Who Cooks (5)
Click để xem ảnh lớn.
Chúc bạn ngon miệng!

You Might Also Like

0 comments

Bài viết nổi bật

Youtube

Facebook