Viết #9: Và Lá Vẫn Xanh
tháng 10 21, 2019"Lá thì vẫn xanh, không phải đỏ hay vàng hay mang bất kỳ sắc lạ nào khác, mặc cho trời đất có xoay vần ra sao." |
Thú thực thì tôi khá tự ái khi người ta lạm xưng và lạm dụng cụm từ "food blogger", để rồi nhiều người cũng mặc định rằng đây là một "công việc" trong mơ, thu nhập tốt, hưởng thụ sung sướng, ăn uống sang chảnh mà cũng ra tiền. Trong chúng tôi - những food blogger, cũng không thiếu những người đã rất nổi tiếng, có những người có thu nhập khá tốt từ việc blogging hoặc từ những cơ hội do việc blogging đem lại. Nhưng bên cạnh đó, cũng có những người chọn việc viết blog làm một thú vui âm thầm, đôi khi blog lập ra cũng chẳng có ai xem mà chỉ là một nơi để chia sẻ những niềm yêu trong việc ăn uống, nấu nướng... Ô hay, vậy chẳng phải là food blogger có thể là bất kỳ ai, bất kể nổi tiếng hay vô danh hay sao? Food Blogger trước hết phải có một căn Food Blog hoặc bất kỳ nền tảng nào tương tự, như nhà thì phải có địa chỉ. Vậy trên blog người ta có gì? Tất nhiên là đồ ăn, dù là nấu ăn hay là đi ăn, miễn sao bạn viết một cách tử tế. Lạy trời, đừng là những tấm ảnh kèm theo dăm ba dòng caption hời hợt như thể mối quan hệ giữa tác giả và bài viết của mình giống như hai người vội vã thanh lý một cuộc tình không như ý. Hay cũng đừng phải là một trang "khoe" blog, với đủ thứ trên đời mà chẳng liên quan gì đến đồ ăn. Và xin đừng là một tấm bảng dán quảng cáo vụng về, thô kệch, nếu có nội dung trả phí thì chí ít hãy là những quảng cáo duyên dáng đủ thú vị để giữ chân người đọc. Food blogger chính xác không phải là một kẻ phù hoa, không phải là một thành viên của giới showbiz, không hẳn là một nhà nghiên cứu, cũng chưa chắc là một đầu bếp hay một nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp. Hãy hiểu đơn giản, họ là những người tìm hiểu và viết về đồ ăn, chủ yếu là vì sở thích. Tôi cảm thấy sợ khi người ta dần coi blogging là một công việc để kiếm tìm tiền tài và danh vọng, bởi ai cũng hiểu rằng bất kỳ thứ gì khi đã nhuốm màu kim tiền thì chẳng thể nào vẹn toàn được như khi mới bắt đầu.
Có lẽ đó là lý do khiến tôi quyết định dành một quãng nghỉ khá dài, để nghĩ cách tách mình khỏi khái niệm food blogger đang ngày càng trở nên không còn toàn vẹn. Nói hoa mỹ thì là tự định vị lại bản thân, nói một cách đơn giản là nghĩ sao cho thông để vượt qua sự hỗn loạn ngoài kia. Rồi đến khi đầu óc đã thông thoáng, tôi nhận ra rằng câu trả lời cho mọi băn khoăn của mình thực ra đơn giản đến bất ngờ. Hãy nhìn chiếc lá ngoài cửa sổ, nó vẫn xanh. Hôm đó cây gãy đổ, rồi nắng hạ rót xuống như vàng nung chảy, rồi giông bão đã lật đổ biết bao cây cối ngoài phố, nhưng chẳng có gì ngăn được những chiếc lá non nhú lên từ thân cây trắng xám đã gãy nát từ mùa trước. Lá thì vẫn xanh, không phải đỏ hay vàng hay mang bất kỳ sắc lạ nào khác, mặc cho trời đất có xoay vần ra sao. Vậy, tôi cần gì phải nghĩ suy thêm nhỉ? Cứ tiếp tục sống, tận hưởng, viết blog và chuẩn bị dành sức cho một cuốn sách mới. Làm mọi thứ bớt lâu đi một chút và kỹ càng hơn một tẹo, cứ đi theo con đường của bản thân mình, rồi sớm muộn cũng sẽ tới đích. Lâm vẫn làm blog và lá thì vẫn xanh...
Hà Nội, 21/10/2019
1 comments
rằng là comments cuối năm <3 những bài viết của anh như là ước mơ, như là những rung cảm, cảm nhận tinh tế mà e chỉ có thể buông mình để tưởng tượng và hình dung. Đọc bài viết của anh, dường như mọi giác quan của e đều trở nên nhạy cảm và buông lơi hơn bao giờ hết. Buông lơi để trải nghiệm, buông lơi để hình dung, buông lơi để năm bắt, buông lơi để ước mơ, buông lơi để cho bản thân những dây phút thư thái thật sự mà với cuộc sống thực tại của e khó lòng mà có được, và có thể là sẽ không bao giờ là có được. Đọc những bài viết của anh, mặc dù rất hiếm khi e có thể ghé, nhưng mỗi lần ghé, chúng đều thật đẹp. Cảm ơn anh. em cảm ơn anh. Thật sự cảm ơn anh.
Trả lờiXóa