f Viết #8: Chúng ta là người Việt - A Guy Who Cooks

Viết #8: Chúng ta là người Việt

tháng 1 27, 2018

IMG_20180128_012604_processed
Xin mạo muội vi phạm bản quyền bức ảnh này, cũng vì không tìm được chủ sở hữu để xin phép edit lại ảnh theo ý mình. 
Tôi vẫn nhớ lần gần nhất có cảm giác tương tự như hôm nay, là vào năm 1998, chính trận chung kết Tiger Cup khi đội tuyển của chúng ta bại một cách hiên ngang và kiên cường trước người Singapore. Một cảm giác tự hào xen lẫn nuối tiếc, khi nỗ lực của những người đồng bào ấy chẳng đổi được chiến thắng. Năm đó trời đổ mưa lớn, một vũng nước nằm giữa đội ta và ngôi vô địch.

Khi đó, tôi nhìn bóng đá một cách đơn thuần với con mắt của một đứa trẻ, không có những lẩn vẩn xấu xí, bẩn thỉu đã gắn liền với môn thể thao này ở đất nước chúng ta suốt nhiều năm sau đó. Bóng đá Việt Nam gần như biến mất trong tiềm thức của tôi từ đó cho tới ngày hôm nay. Theo dõi tuyển U23 Việt Nam thi đấu, tôi lại được nhìn bóng đá bằng con mắt trong veo của trẻ thơ: một đội tuyển toàn những đấng anh hào, chiến đấu kiên gan như những người hùng, bao bọc, thương yêu nhau bằng thứ tình cảm dành cho những người anh, người em mà họ chưa bao giờ có. Dù phải chống chọi thời tiết khắc nghiệt, dù phải đấu một trận chẳng cân sức, dù cuối cùng cũng bại dưới tay người Trung Á, nhưng hình ảnh những thanh niên quần đùi áo số đỏ tươi ôm chầm lấy nhau trong cơn gió tuyết thét gào, những đôi tay cào tuyết cho đồng đôi đặt bóng sút phạt vẫn đọng lại trong tôi, đầy xúc động và tự hào. Các em đã thua, thua một trận đấu để trở nên rắn rỏi và trưởng thành hơn, thất bại sẽ dạy các em biết hoàn thiện chính mình. Dù chưa thể nhận 4 chữ "Việt Nam vô địch", nhưng các em cũng đã chiến thắng, chiến thắng cả những định kiến xấu xí về sự kém cỏi của bóng đá Việt Nam, chiến thắng cả những giới hạn của bản thân một cách ngoan cường như ông cha chúng ta vẫn thường vậy mỗi khi đối đầu với mỗi thử thách lớn của dân tộc. Các em là hy vọng.

Có lẽ, thành công của người Việt trong bất kỳ một lĩnh vực nào, với chúng ta cũng đều giống như một thiên sử thi. Thiên sử thi mà người ta hát lên để chữa lành cái tôi luôn bị tổn thương của một dân tộc nhược tiểu vẫn bị coi thường, để cái xấu xí, ích kỷ, vô tâm mỗi ngày bi dẹp ngang một bên vì mỗi người đều nhận ra rằng bên cạnh mình cũng là một người Việt đáng trân trọng và đầy tự hào, bất chấp những khác biệt trên mọi phương diện. Thế nhưng chẳng thiên sử thi nào tác động đến tinh thần dân tộc mạnh mẽ như khi ta cùng ca tụng về bóng đá. Hôm rồi khi U23 Việt Nam chiến thắng trong trận Bán Kết, tôi cũng ra đường "đi bão" theo tiếng gọi từ một nguồn cảm hứng đầy nhiệt huyết - tình yêu của tôi. Chúng tôi hòa vào dòng người mà bình thường mình vẫn hay cố tránh xa để phòng bất trắc cũng như những nỗi khó chịu không đáng có, gây ra bởi tâm lý đám đông và ý thức tồi tệ. Thế nhưng tôi nhận ra rằng mình đã sai, ít nhất là trong ngày hôm đó.

Lần đầu tiên trong nhiều năm trời, tôi chứng kiến cảnh một cảnh hỗn loạn trong trật tự. Đoàn xe với cờ sao tung trời, hừng hực khí thế, tiềm tàng cả những bất trắc, tràn kín ba làn đường trên con phố Hàng Bài, dong đến ngã tư Hai Bà Trưng thì đèn giao thông nhấp nháy bóng vàng. Chẳng ai bảo ai, chẳng cần công an điều khiển giao thông, tất cả tự giác dừng lại trước vạch sơn nhường đường xe cộ trên phố Hai Bà Trưng đi trước. Rồi như thể đáp lễ, dòng người bên đó cũng tự ngắt đoạn, dừng lại để đoàn diễu hành tiếp tục tiến thẳng về phía Hồ Gươm. Những người lạ mỉm cười nhìn nhau, bắt tay nhau trong tiếng hò reo "Việt Nam vô địch!" chẳng còn những chen lấn vội vàng ích kỷ mà tôi vẫn thấy trên đường mỗi ngày. Tiếng còi xe inh ỏi bỗng dưng thân thương đến lạ, như một câu xin chào chứ chẳng phải lời gắt gỏng đòi đường. Và khi đi dưới vòm trời rợp cờ hoa mà người ta làm nên ở hai bên đường đoạn quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, vẫn được gọi bằng cái tên bình dị "vòi phun nước", tôi có cảm giác như thể mình là một phần của đoàn quân chiến thắng đang tiến về phía đồng bào. Tôi cảm thấy chúng ta giống người Việt hơn bao giờ hết - một dân tộc hồn nhiên, nhiệt thành với trái tim ấm áp. Cứ ngỡ như thể mình đã xuyên không về những ngày tốt đẹp xưa cũ.

Tôi chỉ có một mong ước nhỏ bé rằng, chẳng riêng trong ngày hôm nay, chẳng riêng những khi ta cùng hưởng chung một niềm vui chiến thắng, hãy luôn đối xử với nhau theo một cách tử tế thật Việt. Bắt đầu từ mỗi người, từ những hành động nhỏ nhặt để đám đông túm tụm lại trước những gian nhà xem chung một chiếc ti vi như những năm 90, để nụ cười đơm nở giữa những kẻ lạ, để lòng khoan dung và hơi ấm từ trái tim len lỏi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm chẳng phải là câu chuyện hoang đường chỉ có trong lời kể của những lão già đầu thế hệ 9x đổ về trước.

Cảm ơn các em vì đã làm nên những ngày huy hoàng.

Viết vội một chút  
Hà Nội, 27/01/2018

You Might Also Like

0 comments

Bài viết nổi bật

Youtube

Facebook